Thấy sự phân vân của Hạ Nhất Minh lúc này, ba người Vu Kinh Lôi cũng không có ý thúc giục.
Bọn họ đều hiểu, Hạ Nhất Minh nếu lựa chọn Tiên thiên kim đan cũng chỉ để người nhà phục dụng. Nhưng Hạ gia trong Hoành
Sơn nhất mạch dù sao nhân khẩu cũng vô cùng ít ỏi. Hoành Sơn nhất mạch nếu sở hữu Tiên thiên kim đan, cho dù chỉ là một
khỏa cũng phải lựa chọn trong vô số những đệ tử đạt tới thập tầng nội kình một người thích hợp để phục dụng. Nhưng nếu
đặt vào Hạ gia, sẽ rất khó có thể tìm được người thích hợp. Tu vi thập tầng đỉnh phong như một ngọn núi lớn, chặn ngang
những hi vọng xa vời của các tu luyện giả.
Thật lâu sau Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng vươn tay ra, hắn vuốt nhẹ trên hộp ngọc chưa Hỏa hệ tiên thiên kim đan. Khi tay
hắn vừa đưa tới, hộp ngọc đã biến mất như chưa từng tồn tại. Vu Kinh Lôi mỉm cười, gật đầu nói:
- Hạ trưởng lão. Trước khi ngươi cho người nào phục dụng khỏa Tiên thiên kim đan này, lão phu có một đề nghị.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, âm thanh cung kính nói:
- Xin sư thúc chỉ bảo.
- Ngươi sau khi tới Hoành Sơn, phát hiện nơi đây có điểm khác biệt gì không?
Vu Kinh Lôi vui vẻ nói. Hạ Nhất Minh do dự trong giây lát, nói:
- Hoành Sơn xa rời thế tục. Đặc biệt trên đỉnh núi cao nhất, thiên địa linh khí dầy đặc gấp mười lần so với bên
ngoài.
Vu Kinh Lôi cười dài một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão. Ngươi hẳn ra hiểu rõ đề nghị của ta chứ?
Hạ Nhất Minh nghiêm túc gật đầu, nói:
- Đa tạ sư thúc đã chỉ bảo. Tiểu chất nhất định sẽ đem người đó tới đỉnh núi cao nhất, sau đó mới cho hắn phục dụng kim
đan.
Do dự một chút hắn nói tiếp:
- Khi đó xin sư thúc sắp xếp một chút.
Thiên địa chân khí dầy đặc đối với tu luyện giả tuyệt đối là một chỗ tốt. Đừng nói tu luyện giả đạt tới tiên thiên cảnh
giới. Cho dù là hậu thiên tu luyện giả tu luyện ở nơi này cũng có thể thu được thành tựu rất lớn.
Hoành Sơn nhất mạch mặc dù chỉ vẻn vẹn có vài ba vị trưởng lão đạt tới tiên thiên cảnh giới. Nhưng đạt tới thập tầng
nội kình quả thực có không ít người. Thập chí Hoành Sơn nhất mạch số tu luyện giả dựa vào cực hạn kim đan tấn giai thập
tầng cũng không có mấy. Chỉ cần có thiên phú, ở nơi này tu luyện muốn đạt tới thập tầng cũng không gian nan như bên
ngoài.
Hoàn cảnh tu luyện bất đồng sẽ tạo ra sự khác biệt lớn nhất. Đương nhiên, có thể ở bên ngoài tu luyện tới thập tầng
đỉnh phong lại càng là thiên tài xuất chúng. Nếu đặt những người đó vào hoàn cảnh tu luyện tại đây, khả năng đột phá
tiên thiên cảnh giới khẳng định sẽ càng cao hơn. Vu Kinh Lôi sắc mặt khẽ chuyển, nói:
- Hạ trưởng lão. Ngươi nói những lời này không đúng rồi.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc ngẩng đầu. Hắn nghĩ không ra những lời của mình có điểm nào xúc phạm tới vị Thái thượng trưởng
lão cao cao tại thượng này. Ngay cả chủ nhân của Phong Hỏa Phong Liên Ý lúc này cũng bật cười lộ cả hàm răng ra ngoài.
Bất quá nụ cười của Liên Ý có đôi chút đáng sợ, nhưng giọng nói của lão lại vô cùng bình thản:
- Hạ trưởng lão, ngươi hiểu lầm rồi. Ý của sư thúc là. Hạ gia vốn đã thuộc Hoành Sơn nhất mạch. Bởi thế, khi phục dụng
kim đan đương nhiên sẽ tại đỉnh núi cao nhất này.
Dược đạo nhân cũng vui vẻ gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Đều là người một nhà, không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy.
Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười nhìn mấy vị trưởng lão này. Bất quá trong lòng hắn cũng hiểu được, người ta đang tận lực
lôi kéo, muốn hắn thật tâm gia nhập Hoành Sơn. Gật đầu thật sâu, Hạ Nhất Minh nói:
- Sư thúc. Tiểu chất đã hiểu.
Vu Kinh Lôi trên mặt lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Còn khỏa kim đan này, mọi ngươi xem nên phân phối thế nào?
Hạ Nhất Minh lập tức im lặng. Về phương diện này hắn tuyệt đối không có chút ý kiến nào.
Dược đạo nhân suy nghĩ một chút, nói:
- Cứ dựa theo tổ huấn vậy. Tạm thời cất giữ, nếu Vu gia sau này không thể xuất hiện một vị Tiên thiên đại sư, cứ giao
cho một vị đệ tử kiệt xuất là được rồi.
Liên Ý cũng lên tiếng phụ họa:
- Điều này cũng hợp lý.
Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi thắc mắc. Hai người bọn họ sao lại hào phóng nhường lại Tiên thiên kim đan cho Vu
Kinh Lôi? Nhưng lại chỉ rõ phải để cho đệ tử phục dụng, đồng thời điều này có liên quan gì tới cái gọi là tổ huấn. Biến
hóa này quả không thể theo kịp.
Vu Kinh Lôi thở dài một tiếng, nói:
- Thật là xấu hổ. Vu gia chúng ta từ xưa tới nay cũng chưa hề xuất hiện một tiên thiên tu luyện song hệ tương sinh công
pháp. Khỏa Tiên thiên kim đan lần trước cũng cấp cho Vu Hi Thần phục dụng. Lần này lại cấp cho Vu gia chúng ta. Ân tình
này thật sự quá lớn rồi.
Liên Ý khoát tay, nói:
- Sư thúc nói đi đâu vậy. Đây là di huấn các bậc tiền bối truyền xuống từ mấy ngàn năm trước. Hôm nay hơn mười ngàn
người trong Hoành Sơn nhất mạch này có ai dám làm trái tổ huấn.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt không đổi, bất quá trong lòng thầm nghĩ: " Không biết rằng cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?". Dược
trưởng lão cũng gật đầu, nói:
- Sư thúc. Đây là những tổ huấn dĩ nhiên không được làm trái. Ngài cũng nên nhận đi thôi.
Vu Kinh Lôi thở dài một tiếng, miệng nói mấy lời hổ thẹn nhưng rốt cuộc cũng thu lại hộp ngọc. Sau khi mọi người nói
thêm vài câu, lúc này mới thay nhau rời đi. Hạ Nhất Minh trong lòng tràn ngập cảm giác phức tạp. Khi hắn trở lại gian
phòng của mình trên Linh Dược Phong, lại phát hiện Viên Lễ Huân đã sắp xếp ổn thỏa, ngay cả Hạ Vũ Đức cũng đã tự mình
chờ đợi ở đây. Sau khi gặp được Hạ Nhất Minh, Hạ Vũ Đức lập tức đứng lên. Lão nhân gia mặc dù không mở miệng nói
chuyện, nhưng đôi mắt đỏ rực lại biểu lộ hoàn toàn tâm trạng lúc này. Hạ Nhất Minh sau khi thấy được ánh mắt này, mỉm
cười gật đầu một cái. Vẻ lo lắng trên mặt Hạ lão gia tức khắc biến mất. Sau một lát, Hạ Vũ Đức ho nhẹ một tiếng,
nói:
- Lễ Huân. Ta có vài lời muốn nói với Nhất Minh, cháu tạm thời ra ngoài đi.
Viên Lễ Huân nhẹ giọng đáp ứng một câu sau đó đứng dậy. Hạ Nhất Minh vội vàng nói:
- Gia gia. Lễ Huân cũng là người nhà, người không cần kiêng kỵ điều gì đâu.
Hạ Vũ Đức ngẩn ra, trong ánh mắt khẽ hiện lên chút tiếu ý. Hạ Nhất Minh trong lòng toát mồ hôi, vô luận hắn cường đại
ra sao trước mặt gia gia mình, hắn cũng vẫn như một tiểu hài tử. Cho dù thực lực của hắn sau này có đạt đến mức độ nào
thì điều này cũng không hề thay đổi.
- Tốt. Một khi đã như vậy, Lễ Huân, cháu cũng nghe đi.
Viên Lễ Huân vội vàng đáp ứng. Trong đôi mắt nàng không chút nào che dấu vẻ kích động. Đến giờ phút này, nàng rốt cuộc
đã chiếm được sự tán thành của Hạ lão gia tử. Tuy rằng có sự tác động của Hạ Nhất Minh, nhưng điều này thì có liên quan
gì chứ. Hạ Nhất Minh lấy ra hộp ngọc đặt lên bàn. Một khỏa Tiên thiên kim đan này đủ khiến vô số người tranh giành đến
toác đầu chảy máu, không màng cả tới tính mạng, thế nhưng dường như cũng chẳng đủ để hắn phải bận tâm chút nào.
Hạ Vũ Đức vẻ mặt vô cùng kích động, đem hộp ngọc mở ra. Một hương thơm thoang thoảng tràn ngập gian phòng, khiến tinh
thần ba người khẽ run lên. Lúc này bọn họ thấy được một khỏa kim đan đỏ rực đang lấp lánh trong hộp. Khi nhìn thấy khỏa
kim đan này, Hạ Vũ Đức cùng Viên Lễ Hiên đều có một cảm giác kỳ lạ, đó chính là khỏa kim đan này dường như cũng có sinh
mệnh. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hạ Vũ Đức khép hộp ngọc lại, nói:
- Nhất Minh. Cháu định xử lí khỏa kim đan này thế nào?
° ° °
Một mảnh thiên địa tuyết trắng rơi đầy, những căn phòng lúc này như được bao phủ thêm một tầng cẩm
thạch màu trắng. Tuy rằng thời tiết vô cùng lạnh lẽo, nhưng trên núi lúc này đang tràn ngập không khí đón mừng năm mới.
Đặc biệt trên vài ngọn núi lúc này, người người qua lại trên mặt ai ai cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Gia nhập Hoành Sơn đã vài tháng, ngay cả năm mới cũng chưa từng xuống núi. Trong khoảng thời gian này, Hạ Nhất Minh
cũng đã thăm dò hoàn cảnh xung quanh đây. Trong Hoành Sơn lúc này, đỉnh núi cao nhất, Linh Dược Phong cùng Phong Hỏa
Phong của Liên Ý trưởng lão đang hết sức ồn ào. Cũng bởi vì ba vị trưởng lão của Hoành Sơn phân biệt sống ở ba đỉnh núi
này. Trừ ba đỉnh núi này ra thì những đỉnh núi khác, ít thì có hơn mười người, nhiều thì hơn trăm người cư ngụ. Những
đỉnh núi này trước đây cũng từng có tiên thiên trưởng lão cư ngụ. Bất quá hiện này đang dần lộ ra vẻ suy tàn. Nhưng
những người sống tại đó vẫn thuộc Hoành Sơn nhất mạch, bởi thế Vu Kinh Lôi đối với bọn họ cũng đối xử bình đẳng không
hề có chút xét nét.
Tàng Thư Các bên trên ngọn núi cao nhất, lúc này Hạ Nhất Minh vừa buông quyển sách trên tay xuống, trong lòng cũng biết
được một số chuyện xưa tại Hoành Sơn. Hoành Sơn nhất mạch cũng không phải tự nhiên xuất hiện. Lão tổ tông sáng lập ra
Hoành Sơn chính là trưởng bối của Vu gia. Về phần những ngọn núi còn lại đều là những đệ tử thân truyền của lão. Vị tổ
tông này sau khi mất đi, các đệ tử đã từng lập lời thề, ngọn núi cao nhất sẽ dành cho một vị tiên thiên trưởng lão của
Vu gia. Điều này biểu hiện sự biết ơn người đã dìu dắt bọn họ sáng lập ra Hoành Sơn nhất mạch.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được, vì sao Dược đạo nhân cùng Liên Ý mới có lựa chọn như vậy. Cầm trong tay bản
thư tịch ghi chép các thế hệ của Hoành Sơn nhất mạch trả lại vị trí cũ, Hạ Nhất Minh tùy ý rút ra một quyển khác ra
xem. Ngôn ngữ hiện nay của các quốc gia vùng Tây Bắc sử dụng đều vô cùng khác biệt. Nhưng Hạ Nhất Minh muốn trong
khoảng thời gian này, đem toàn bộ công pháp võ đạo cùng luyện đan thuật lưu giữ trong đầu. Hạ Nhất Minh có lẽ cũng
không có thiên phú về phương diện ngôn ngữ, bất quá bản thân hắn là một tiên thiên cường giả, nên trí nhớ của hắn cũng
hơn xa người bình thường có thể so sánh. Mà quan trọng nhất chính là việc hiểu rõ ngôn ngữ mới, bởi thế qua một khoảng
thời gian học tập, hắn cũng thu được chút thành tựu đáng kể.
Bất quá…
Quay đầu nhìn lại một góc phòng, Viên Lễ Huân lúc này trên tay cầm một quyển ký say sưa đọc. Hạ Nhất Minh ấm ức tới gần
Viên Lễ Huân hỏi:
- Lễ Huân. Nàng có thể đọc được nó ư?
Viên Lễ Huân cũng không ngẩng đầu lên, đáp lại:
- Thiếu gia, những văn tự này tới từ Đại Thân quốc. Tuy rằng có một chút phức tạp, nhưng các thế hệ trong gia tộc chúng
ta từ nhỏ đều được học tập, bởi vậy cũng không có khó khăn gì khi xem nó.
Hạ Nhất Minh khóe miệng hơi giật. Đây chính là chỗ tốt của các đại gia tộc. Ngay cả chữ viết của Đại Thân quốc cũng có
thể học tập, mà Hạ gia trang bọn họ căn bản chưa từng có điều kiện như vậy. Hạ Nhất Minh có chút giật mình nhìn đồ án
trên tay mình. Nhìn đồ án được mở ra Hạ Nhất Minh đau đầu, không ngờ văn tự trên đó lại cũng tới từ Đại Thân quốc.